Archives
Chẳng phải từ bên ngoài mà được

Có một vị cư sĩ đang tránh mưa dưới mái hiên, nhìn thấy một vị thiền sư đang cầm dù đi qua
Ngay khi ấy ông liền gọi to rằng: “Thiền sư! Ngài độ khắp chúng sinh thử xem nào!
Cho con xin đi nhờ một quãng đường được không?”.
Thiền sư nói: “Ta đang ở trong mưa, còn ông ở dưới mái hiên, mà dưới mái hiên thì không có mưa, vậy ông chẳng cần ta độ”. Vị cư sĩ lập tức chạy ra khỏi mái hiên, đứng ở trong mưa, nói rằng:
“Hiện tại con cũng ở trong mưa, con đáng được độ rồi nhé!”.
Thiền sư: “Ta ở trong mưa, ông cũng trong mưa, ta chẳng bị ướt mưa, do vì có dù; ông bị mưa ướt,
nhân vì không dù. Do đó, chẳng phải là ta có khả năng độ ai mà là do dù (Pháp) độ ta. Ông nếu muốn được độ, chẳng cần nhờ đến ta, xin mời hãy tự tìm dù tự che nhé!”. Nói xong liền đi mất.
Thiền sư nói: “Ta đang ở trong mưa, còn ông ở dưới mái hiên, mà dưới mái hiên thì không có mưa, vậy ông chẳng cần ta độ”. Vị cư sĩ lập tức chạy ra khỏi mái hiên, đứng ở trong mưa, nói rằng:
“Hiện tại con cũng ở trong mưa, con đáng được độ rồi nhé!”.
Thiền sư: “Ta ở trong mưa, ông cũng trong mưa, ta chẳng bị ướt mưa, do vì có dù; ông bị mưa ướt,
nhân vì không dù. Do đó, chẳng phải là ta có khả năng độ ai mà là do dù (Pháp) độ ta. Ông nếu muốn được độ, chẳng cần nhờ đến ta, xin mời hãy tự tìm dù tự che nhé!”. Nói xong liền đi mất.
Bình: Chính mình có dù, liền chẳng có thể bị mưa ướt. Nếu mình sống với Chân như Phật tính, thì chẳng bị ma mê hoặc. Trời mưa chẳng mang dù, lại ỷ lại người khác có thể giúp mình. Bình thường chẳng tìm về tự tánh, tưởng người khác có thể đưa mình ra khỏ sinh tử sao? Kho báu nhà mình chẳng đem ra dùng, mãi mong cầu người khác giúp, há được thỏa lòng mãn ý ư? Cây dù của mình tự che cho chính mình, Tự tánh, tự độ, tất cả việc phải cầu nơi chính mình.
– Thiền sư chẳng chấp nhận cho mượn cây dù, đây rõ ràng chính là lòng từ bi rộng lớn của thiền sư vậy.
Hãy biết cách khai phá giá gia tài sẳn có của mình, vì chân hạnh phúc chẳng phải từ bên ngoài mà có được
Người chưa quen biết
Có một tiểu hòa thượng mới đến thiền viện, anh ta chủ động đi gặp thiền sư Trí Nhàn, nói thành khẩn: – Con mới đến, xin sư phụ chỉ bảo con phải làm những gì.
Thiến sư Trí Nhàn mỉm cười nói:
– Trước hết, con hãy đi làm quen với chúng tăng trong chùa.
Ngày hôm sau, tiểu hòa thượng lại đến gặp thiền sư, hỏi:
– Chúng tăng con đã làm quen hết rồi, giờ phải làm gì?
Thiền sư Trí Nhàn cũng mỉm cười bảo:
– Nhất định còn sót, con hãy tiếp tục tìm hiểu làm quen đi.
Ngày thứ ba, tiểu hòa thượng lại đến gặp thiền sư, nói chắc chắn:
– Tất cả tăng lữ trong chùa con đều biết cả rồi, giờ con muốn có việc làm.
Thiền sư Trí nhàn vẫn mỉm cười nói:
– Còn một người con vẫn chưa nhận biết, hơn nữa, người ấy lại vô cùng quan trọng với con.
Tiểu hòa thượng rời khỏi phòng thiền của thiền sư, lại đi tìm từng phòng, hỏi từng người …
Nhiều ngày trôi qua, tiểu hòa thượng vẫn không biết mình bỏ sót ai. Một hôm, anh ta đến bên miệng giếng, chợt nhìn thấy hình bóng của mình và tỉnh ngộ, vội chạy ngay đi gặp thiền sư Trí Nhàn…
Bình: Tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen. Lạ, quen tại mình
.
Bát nước
Có một người giàu và một người nghèo cùng tranh luận thế nào là hạnh phúc.
Người nghèo nói: – Hạnh phúc chính là hiện tại.
Người giàu nhìn người nghèo ăn bận quần áo cũ rách, ở trong chòi tranh lụp xụp, nói giọng khinh miệt:
– Vậy mà ngươi có thể gọi là hạnh phúc? Hạnh phúc của ta là tòa nhà trăm gian lộng lẫy nguy nga, là nô bộc cả ngàn người!
Cuộc đời biến đổi vô thường, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tòa nhà trăm gian của người giàu,
rồi tất cả nô bộc đều bỏ đi, người giàu chỉ trong một đêm biến thành kẻ ăn mày.
Người ăn mày lang thang xin ăn giữa trời nắng gắt, mồ hôi nhễ nhại, đi ngang qua chòi tranh của người nghèo, muốn xin nước uống. Người nghèo bưng ra một bát nước trong, hỏi: – Thế bây giờ ông cho rằng cái gì là hạnh phúc ?
Người ăn mày đáp:
– Hạnh phúc chính là bát nước ở trong tay ông lúc này đây…
Nghiệp Trú Ở Đâu?
Đức vua (Milinda) hỏi: (Đại Đức Na Tiên)
– Thế thì các nghiệp thiện, ác ấy nó trú ở đâu?
– Trú ở chỗ nào thì rất khó nói, nhưng Nghiệp hằng đi theo chúng sanh từ
cảnh giới này sang cảnh giới kia như bóng với hình vậy.
– Không thể chỉ rõ thiện ở chỗ này hay ác ở chỗ kia sao?
– Thưa không.
– Đại đức có ví dụ nào về điều ấy không?
– Ví dụ một cái cây lớn sẽ có trái, đại vương có thể nào chỉ cho bần tăng rõ
là trái nó sẽ nằm tại chỗ này, tại chỗ kia ở trên cành hay chăng?
– Không thể.
– Cũng như thế ấy là các nghiệp mà chúng sanh hằng gánh chịu,
nó luân lưu từ đời này sang kiếp kia, chẳng biết thời gian nào, chẳng biết không gian nào nó
sẽ trổ quả, nhưng chắc chắn nó sẽ trổ quả. Thiện thì an vui mà ác thì đau khổ, tâu đại vương !
– Thật là tuyệt!
(Trích Kinh Na Tiên Tỳ Kheo)
Đơn Giản Sống Theo Chính Mình.
– Khi bạn im lặng, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết lắng nghe, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn khinh người.
– Khi bạn nói, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn biết chia sẻ, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn nói nhiều.
– Khi bạn nói về những điều to lớn, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn đang truyền cho họ cảm hứng, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn đang “nổ”.
– Khi bạn nói về những điều rất đời thường, những người yêu thương bạn sẽ bảo bạn giản dị, những kẻ ghét bạn sẽ bảo bạn tầm thường.
– Khi bạn sống thật, những người yêu thương bạn sẽ tha thứ và yêu thương bạn nhiều hơn, những kẻ ghét bạn sẽ lại càng căm ghét bạn hơn.
– Khi bạn hy sinh, những người yêu thương bạn sẽ nói “cảm ơn”, những kẻ ghét bạn sẽ nói “đạo đức giả”.
– Hãy đơn giản sống theo cách của chính mình.
Không ai hoàn hảo cho nên mình sống không ích kỷ, sống tử tế và ” tự mình biết riêng mình, và ta biết riêng ta ” là được rồi!
.
Jos-Ant.MG
Tâm Ngôn dịch
Nhìn Lỗi Người
Có một nhóm thuyền chài gồm năm sáu chiếc cùng ra khơi đánh cá.
Có một nhóm thuyền chài gồm năm sáu chiếc cùng ra khơi đánh cá.
Chẳng may xế chiều, mây đen ở đâu bất ngờ kéo đến che phủ bầu trời, bão tố, sấm sét
nổi lên ầm ầm, các thuyền đều chao đảo, và rồi có thuyền bị gẫy buồm, có thuyền bị thủng lỗ,
có thuyền bị gẫy bánh lái, v.v… không có thuyền nào còn nguyên vẹn.
Trên mỗi thuyền, ai nấy đều hoảng hốt lo cứu chữa thuyền của mình. Duy có một thuyền cũng bị gẫy buồm, thủng lỗ, nước tràn vào sắp chìm mà anh chủ tàu không để ý lấp lỗ, tát nước mà cứ đứng trên khoang tàu nhìn sang thuyền kẻ khác la ó, chỉ trỏ bảo họ phải làm thế này thế nọ. Vì mải say mê chỉ bảo người khác mà không lo cứu thuyền mình nên thuyền của anh chìm trước tiên.
Trên mỗi thuyền, ai nấy đều hoảng hốt lo cứu chữa thuyền của mình. Duy có một thuyền cũng bị gẫy buồm, thủng lỗ, nước tràn vào sắp chìm mà anh chủ tàu không để ý lấp lỗ, tát nước mà cứ đứng trên khoang tàu nhìn sang thuyền kẻ khác la ó, chỉ trỏ bảo họ phải làm thế này thế nọ. Vì mải say mê chỉ bảo người khác mà không lo cứu thuyền mình nên thuyền của anh chìm trước tiên.
– Tất cả chúng ta đều là những người đang lênh đênh trên biển khổ sinh tử luân hồi, bị gió nghiệp thổi,
bị bão phiền não làm thất điên bát đảo. Người nào ý thức được sự nguy hiểm thì lo tu hành, tu tâm
sửa tánh của mình để chuyển nghiệp và phiền não. Nhưng cũng có người thay vì lo tu tâm sửa tánh
của mình thì lại đi tu sửa người khác, thích để ý bắt lỗi, dòm ngó kẻ khác, như thế chẳng khác gì
anh chủ tàu chết chìm trên.